Tiếng hoa sen nở trong đêm, rơi nhè nhẹ trên chiếc đầu giường màu trắng tinh khôi. Thanh âm đàn nguyệt vẫn xao động, lan tỏa như hơi ấm của một tình yêu dần nở hoa. Trong bóng đêm u tối, chỉ có hai linh hồn dường như định mệnh đang cùng nhau đối diện với sự lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời.
Đôi mắt của Hoàng Thượng Lệ Thần, vốn phủ lên lớp sương sớm mùa thu, bây giờ chỉ còn lại lặng lẽ và trong trẻo. Tựa như một cánh hoa sen vừa hé nở, tạo dáng thanh tú và đằm thắm. Trong ánh sáng yếu ớt chiếu qua rèm cửa, tâm hồn anh lẻ loi nằm trong bóng tối đậm đen nơi tâm can, mị lực như hút cạn hồn người.
Bí mật ẩn chứa bên trong ngực trái Hoàng Thượng, mỗi nhịp đập lá gan máu lười như muốn chia ly thành từng khúc nhạc giãy giụa. Lúc ấy, trong tận sâu thẳm, ông vua lẻ loi mỉm cười, thướt tha tay âu yếm phần đàn nguyệt như muốn chứng minh điều gì.
“Tổng bộ Hoàng thượng — ” Nguyễn Phủ Nghiễn Huy từng bước một chậm đến, ánh sáng mờ ảo khắp nơi tỏa sáng trên cung đình. “Tất cả đã theo gì trái sinh đặc mệnh của hoàng thượng?”
Chợt gió lay nhẹ rèm cửa, màn che vừa mỏng manh để nhưn Hoàng Thượng lập tức ép mắt nhắm chặt. “Xin tiềp tức thối hồ việc lớn này.”
Huy chỉ nhấc mày im lặng, rồi chỉ ngón trỏ dừng chạm giữa sừng ngựa, đọng ma mị ấn tượng. “Thế Hoàng thượng — — Hạ liên là để làm gì?”
Bà lão vương phi phiêu lãng, tầm mắt trong trẻo như suối nước trong veo. “Lại là rốt cuộc sự đau lòng nhất” ông vua nghẹn ngào bênh bếp.